Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

/

Quyển 5 - Chương 1

Quyển 5 - Chương 1

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

12.838 chữ

08-12-2022

Edit: Nhạn Linh

Beta: Tiểu Tuyền

Những bông tuyết bay lả tả đầy trời rơi xuống đất nhè nhẹ tựa lông ngỗng tạo thành một lớp tuyết mềm mại thật dày, có khi cao tới cả bắp chân. Tuyết rơi trên mái nhà, tuyết trắng phau phau vừa xốp vừa mềm. Trên cây cũng phủ đầy tuyết, tuyết đọng lại làm cành cây bị uốn cong.

Ôn Uyển vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy trong viện đều là tuyết. Làm cho người ta quét không nổi. Dù sao trên hành lang vẫn có thể đi được. Ôn Uyển vừa đánh xong một bài quyền, chuẩn bị chờ ăn xong đồ ăn sáng, lại đắp người tuyết để chơi. Ôn Uyển phát hiện mình đột nhiên thích cái trò đắp người tuyết này.

Hạ Dao vừa nhìn thấy vẻ mặt Ôn Uyển, liền đoán được nàng muốn làm cái gì. Phân phó người ta chuẩn bị củ cải đỏ và trân châu đen, để lát nữa Ôn Uyển dùng tới.

Ôn Uyển dùng qua đồ ăn sáng, lại bắt đầu hành động. Nàng không cần người khác hỗ trợ, tự mình một người một xẻng. Làm đến cái trán cũng đầy mồ hôi. Ôn Uyển rất buồn bực, nàng không chỉ có tuyến lệ phát triển, tuyến mồ hôi cũng phát triển, không biết còn có cái tuyến gì không phát triển không?

Đang suy nghĩ, Ôn Uyển đã nghe Hạ Hương đi vào bẩm báo: “Quận chúa, Tư Dung nương nương đang ở bên ngoài cầu kiến.” Tư Dung chính là phi tần có phẩm cấp tam phẩm.

Ôn Uyển liền nói ai cũng không gặp. Bây giờ nàng đang rất bận, không có thời gian gặp bọn họ. Nói xong thì vội vàng đắp cho em bé tuyết mập mạp kia đứng lên nghiêm chỉnh.

“Quận chúa, Tư Dung nương nương chính là đích nữ Hứa gia, là bạn nơi khuê phòng của ngài, Hứa Tịnh Thu. Lần này, chắc hẳn tới để ôn chuyện cũ.” Hạ Dao ở bên cạnh nói chen vào.

Ôn Uyển a một câu, cũng không cảm thấy hứng thú nhiều lắm. Nhưng Hạ Dao suy nghĩ một chút, lại khuyên bảo Ôn Uyển, nên gặp một lần. Dù sao lúc trước cũng từng có giao hảo cùng Hứa Tịnh Thu, hiện tại thân phận Ôn Uyển tôn quý, nhưng thể diện gì gì đó thì nhất định phải duy trì.

Ôn Uyển đối với lời Hạ Dao nói, hầu hết đều nghe theo. Nghe xong, suy nghĩ một chút, dù sao cũng chỉ là gặp mặt một lúc. Nên y phục cũng không đổi lại, mặc trên người bộ y phục này đi ra ngoài.

“Quận chúa vạn phúc.” Tịnh Thu lễ một cái cung lễ tiêu chuẩn.

Tối nay Tịnh Thu mặc một bộ váy áo màu trắng. Làn váy có màu bạc óng ánh trong suốt như ánh trăng, lại vấn một kiểu tóc đơn giản, trên búi tóc cài trâm bạc hình bướm như đung đưa, đeo một đôi khuyên tai bằng bạc, cũng không có thêm đồ trang sức gì khác. Vừa xinh đẹp vừa thể hiện một thân hiếu thuận. Tịnh Thu cả người như một gốc cây Bạch Liên Hoa mỉm cười đón gió xuân. Thanh khiết tươi đẹp không thể khinh thường.

“Ngồi đi.” Ôn Uyển vốn là không muốn gặp. Nàng đối với Hứa Tịnh Thu luôn luôn không có cảm tình gì. Nhưng hai người tốt xấu gì cũng coi là khuê tú, không nể tình như vậy cũng không tốt. Nhưng ngoại trừ thân phận ở giữa, đều dựa theo quy củ mà làm sẽ không dễ dàng xảy ra sai lầm gì. Cho nên, khi Hạ Dao đứng ở một bên nói với Ôn Uyển, phải giữ quy cũ ở trong cung.

Nên lệnh cho cung nữ dẫn nàng ta ngồi ở dưới tay.

Ôn Uyển hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng ngà voi, khắp nơi thêu đóa đóa hàn mai. Kiểu tóc rất tùy ý. Trên người chỉ đeo thêm một cái vòng tay bạc khảm trân châu ở tay trái, cũng không mang theo bất kì đồ trang sức nào khác. Mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng thiếu nữ mười lăm tuổi, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà, mày lá liễu lông mi cong, xinh đẹp động lòng người. Ôn Uyển lớn lên đã chân chính thành một mỹ nhân.

Tịnh Thu biết, tuy bây giờ nhìn Ôn Uyển như tiểu bạch thỏ, nhưng không phải nàng mới quen biết Ôn Uyển. Tịnh Thu nhẹ nhàng nói: “Quận chúa ngã bệnh hơn một tháng, ta đã tới đây mấy lần rồi nhưng cung nữ bên cạnh nói Quận chúa còn đang nghỉ ngơi, làm cho ta rất là lo lắng. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt Quận chúa thật tốt, chắc đã khỏi bệnh. Ta cũng không có vật gì quý trọng, cái hà bao này, là một chút tâm ý của ta, chúc Quận chúa thân thể an khang.” Giọng nói của Hứa Tịnh Thu rất nhu hòa, mềm mỏng làm người ta vô cùng thoải mái.

Hạ Xảo theo ý Ôn Uyển, nhận lấy lễ vật mà nha hoàn của Hứa Tịnh Thu đưa tới, là một hà bao. Hà bao được làm bằng sợi tơ tằm, trên hà bao thêu gậy như ý, kĩ thuật thêu của Tịnh thu vốn rất tốt, lần này thêu gậy như ý lại càng thêm sinh động, xinh đẹp.

“Ta bị bệnh này cũng mấy tháng rồi, phần lớn là hôn mê, mọi việc đều là người bên cạnh lo liệu, các nàng cũng chỉ hi vọng ta có thể tĩnh dưỡng, làm phiền ngươi phí tâm, thật là áy náy.” Ôn Uyển thuận miệng nói tiếp.

“Đây là việc phải làm, cũng là thiếp thân không tốt, đã quấy rầy sự thanh tịnh của Quận chúa.” Tịnh Thu hiện tại lễ nghi quy cũ, tuyệt đối là nhất đẳng.

Ôn Uyển nghe làm sao cũng không được tự nhiên. Cảm giác giống như là đối đáp trong phòng làm việc, quy củ như vậy, làm cho người ta rất không thoải mái. Nhưng nếu hiện tại đem nàng ta đuổi đi, vậy thật là ỷ thế mà ức hiếp người quá. Hơn nữa, Hứa Tịnh Thu là phi tần của cậu, tính ra còn làm trưởng bối của nàng nữa đây.

“Nghe nói Quận chúa đi Ôn Tuyền thôn trang dưỡng bệnh, lần trước đi Ôn Tuyền thôn trang, là chúng ta tám người cùng đi. Không nghĩ tới, lần này, thật là hoài niệm.” Tịnh Thu nhớ lại .

“Ôn Tuyền thôn trang cũng không còn cái gì thay đổi, cũng giống như lúc trước. Chẳng qua lần này phải đi dưỡng bệnh, một người thật buồn bực chết. Cũng may có Vũ Đồng và Y Y phụng bồi, bệnh của ta mới tốt nhanh như vậy. Lại nói, may là có các nàng.” Ôn Uyển khẽ cười.

Tịnh Thu nhẹ nhàng nhìn về phía Ôn Uyển: “Y Y tháng sáu là thành thân rồi, nhưng vì đường xa nên tháng tư đã phải xuất phát. Đến lúc đó cần phải cho nàng thêm đồ trang sức. Lần này chỉ còn dư lại người cùng Vũ Đồng còn không có lập gia đình. Đến lúc Quận chúa lập gia đình, cũng không biết sẽ có bao nhiêu náo nhiệt đây!”

Ôn Uyển cười rất nhạt, Hưa Tịnh Thu vẫn nhắc đến Y Y cùng Vũ Đồng, đơn giản là bởi vì hai người làm bạn mình, dù gì cũng được cậu hoàng đế ban thưởng. Hai người có thể được hoàng đế đối đãi khác, ai cũng biết là nhờ hào quang của nàng. Hứa Tịnh Thu lấy lòng ý nghĩ quá lộ liễu, đáng tiếc, nàng không có tính toán muốn can thiệp vào hậu cung của hoàng đế. Hai năm qua, nàng đã phải trải qua rất cẩn thận rồi, nếu không muốn dính vào cái đống hỗn tạp trong hậu cung nữa: “Giờ nói còn sớm, đấy là chuyện của vài năm nữa.” Không có đủ mười tám tuổi, nàng tuyệt đối không lấy chồng. Khuê nữ nhà người ta vội vả phải gả đó là do không có biện pháp. Nàng nha, không vội. Hơn nữa, đang vừa lúc thủ hiếu ba năm cho ông ngoại hoàng đế. Đến lúc đó vừa được mười tám tuổi rồi.

Hàn huyên khách sáo mấy câu. Ôn Uyển không muốn nói tiếp nữa, nàng không có tinh thần mà làm điệu bộ khách sáo. Nhìn thoáng qua Hạ Ảnh ở một bên.

“Quận chúa, người tới giờ uống thuốc rồi.” Hạ Ảnh nhận được ám hiệu của Ôn Uyển, đợi một hồi liền nhắc nhở Ôn Uyển. Ôn Uyển gật đầu, nhìn thoáng qua Hứa Tịnh Thu tỏ vẻ xin lỗi.

Tịnh Thu nghe thấy liền biết ý, xem ra cung nữ này là muốn mình rời đi.

“Quận chúa, sau này ta có thể tới thăm ngươi nhiều một chút sao?” Tịnh Thu tràn đầy mong đợi.

“Tám phần là không thể rồi. Qua đoạn thời gian nữa ta sẽ phải chuyển đi. Trở về phủ Quận chúa, sẽ ít có cơ hội đi lại trong hoàng cung. Trong cung quy củ quá nhiều, rất mệt mỏi. Một mình ngươi phải bảo trọng!” Ôn Uyển phảng phất như không biết Hứa Tịnh Thu là có ý gì.

Hứa Tịnh Thu nghe xong thần sắc liền ảm đạm, phúc lễ rồi đi xuống.

Mới ra ngoài, đến cửa lớn thì gặp hoàng đế đến thăm Ôn Uyển. Hứa Tịnh Thu nhìn thấy hoàng đế tới đây liền mừng rỡ, hướng hoàng đế phúc lễ. Hoàng đế thấy tiểu lão bà xinh đẹp động lòng người như hoa sen, tự nhiên hai mắt nhìn nàng nhiều một chút, hỏi qua hai câu, liền bảo nàng trở về.

“Cậu hoàng đế, cậu đã đến rồi.” Ôn Uyển nhìn thấy hoàng đế, trên mặt mới có một chút tươi cười.

“Tới xem con có chịu uống thuốc hay không, hay là lại len lén đem thuốc đổ đi.” Hoàng đế không vui. Ôn Uyển ghét nhất uống thuốc, cho dù là thuốc bổ. Mỗi lần có thể trì hoãn liền trì hoãn, có thể đổ liền đổ. Cho tới cuối cùng Hạ Dao cũng không biện pháp, chỉ có thể cầu hoàng đế coi chừng.

Ôn Uyển nửa làm nũng nửa cầu tình: “Thuốc kia đắng muốn chết, con đã khỏe rồi, không cần phải uống nữa, khó uống muốn chết. Con thật sự đã khỏe, không uống nữa có được hay không, nó rất là đắng.” Ôn Uyển rất buồn bực nói. Thân thể nàng hiện tại, ngay cả thái y cũng nói là đã dưỡng được rất khá. Nhưng hoàng đế nhìn thấy nàng gầy, muốn nàng uống nhiều thuốc bổ một chút, nuôi thân thể trở lại.

Ôn Uyển tự nhiên hiểu cậu hoàng đế muốn đem nàng dưỡng thành bộ dạng mập mạp như lúc trước khi trúng độc. Như lúc nhỏ, tròn trịa mập mạp. Nàng hiện tại đã mười lăm tuổi rồi, còn mập như vậy thì không phải là phúc khí nữa, mà thành một bé con mập mạp. Ôn Uyển đã đấu tranh cùng Hạ Dao rất lâu, lại không ngờ nữ nhân Hạ Dao chết bầm này gọi hoàng đế đến làm trợ thủ.

“Uyển Nhi nhà ta cái gì cũng không sợ, thế nhưng sợ uống thuốc. Ha ha, tốt, cậu nhớ lấy. Sau này nếu con không nghe lời, sẽ bắt con uống thuốc.” Hoàng đế ha hả cười to.

Tịnh Thu ở bên ngoài cửa cung, xa xa nghe thấy tiếng Ôn Uyển làm nũng, còn có tiếng hoàng đế sang sảng cười. Tịnh Thu liền hối hận không thôi, nếu mới vừa rồi có thể ở lâu một chút, là có thể làm bạn cùng hoàng đế một chút. Nhưng mà, nàng vẫn còn cơ hội. Trong hậu cung ai cũng không dám khẳng định buổi tối hoàng đế sẽ ở qua đêm trong cung người nào, nhưng Vĩnh Ninh Cung thì mỗi ngày hoàng đế sẽ phải đi. Mỗi ngày cũng sẽ ở đó nửa canh giờ. Trong mắt Tịnh Thu hiện lên tia sang khác thường, sau đó lại khôi phục trở lại bình thường.

Ôn Uyển lôi kéo tay hoàng đế: “Cậu hoàng đế, hồi nãy con có đắp người tuyết. Có điều chỉ mới hoàn thành một nửa, con phải đắp người tuyết cao như vậy nè. Cậu hoàng đế cậu tới giúp con tiếp tục đắp nhé.”

Hạ Dao nhếch miệng, cũng chỉ có Quận chúa là có thể ở trước mặt hoàng đế tùy ý như vậy. Hoàng đế càng ngày càng có uy nghi, nên chỉ trợn mắt một cái, người ở bên cạnh đều run như cầy sấy. Quận chúa thì dường như không có phát giác.

Hoàng đế nghe lời nói của Ôn Uyển lại không tức giận, còn cười híp mắt cầm xẻng bắt đầu xúc đống tuyết cao cỡ nửa người ở đây lên mình người tuyết. Nhưng quan trọng là tuyết không đủ, thái giám trong Vĩnh Ninh cung phải đem chuyển tuyết vào.

Chuyển gần nửa ngày, cuối cùng cũng đắp thành công người tuyết. Ôn Uyển đem cây cải củ đỏ cắm vào. Hoàng đế đem trân châu đen gắn lên. Lần này thật sự có thể ta gấp đôi hai lần trước.

Ôn Uyển đứng ở bên cạnh người tuyết, cười cười nói: “Cậu hoàng đế, con và nó có giống nhau không?” Nếu như có máy ảnh, nàng nhất định phải chụp lại.

Thái giám bên cạnh nhận lấy xẻng trong tay hoàng đế, một cung nữ khác mang khăn lông cho Ôn Uyển. Hoàng đế không có ra mồ hôi, nhưng Ôn Uyển ra mồ hôi đầy trán.

Hoàng đế nhận lấy khăn lông, lau mồ hôi cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không đẩy ra, ha hả cười, cười đến rất là rực rỡ.

Hạ Dao thấy khung cảnh ấm áp như vậy, trong lòng rất là vui vẻ. Tiên hoàng cùng đương kim hoàng thượng thật không giống nhau (có thể giống nhau ư, trước ngày ngày lo lắng bị hạ độc, bị giết chết, ngủ một giấc cũng không an ổn. Thần kinh bị vây trong trạng thái đề phòng lâu dài. Hiện tại nữ nhân trong hoàng cung, ai dám có ý nghĩ này đều phải chết, cả đám đều nghĩ cách phải làm sao lấy lòng nàng đây). Trước đây, Quận chúa ở trong hoàng cung, làm gì có thể cười đến rực rỡ như vậy. Nhưng bây giờ, tâm tình Quận chúa phóng khoáng rồi, nên mỗi ngày đều rất vui vẻ .

Tất cả cung nữ thái giám trong Vĩnh Ninh cung nghe thấy tiếng cười kia liền vui lây. Phụng bồi Ôn Uyển gần nửa canh giờ, hoàng đế trở về ngự thư phòng xử lý chính vụ. Buổi trưa sẽ dùng bữa cùng Ôn Uyển. Sau đó Hoàng đế sẽ trở về điện Dưỡng Hòa nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi lại đến ngự thư phòng tiếp tục xử lý chính vụ (đây là Ôn Uyển quấn quít chặt thật lâu, nhất định bắt hoàng đế thực hiện)

Ban đầu Hoàng đế đã hứa với Ôn Uyển, mỗi ngày buổi tối sẽ ngủ ít nhất ba canh giờ (cái này có ngủ thật hay không thì không biết được, dù sao còn phải cùng Tần phi XXOO). Nhưng mà nửa canh giờ ngủ trưa quả thật là có. Trừ phi có sự cố trọng đại, nếu không, trời sập cũng phải ngủ trưa. Cái thói quen này dưới sự giám sát của Ôn Uyển,vẫn tiếp tục duy trì.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!